Thảnh thơi trong mọi việc

Thảnh thơi trong mọi việc
Thanh-thoi-trong-moi-viec-24
Câu hỏi
"Đêm qua thầy đã nói rằng hành động đầy đủ phải là chậm rãi và không vội vàng, nhưng thầy cũng nói rằng người ta phải không có bất kì kiểm soát nào trên hành động dục và rằng người ta phải trở thành toàn bộ. Điều này làm tôi thấy lộn xộn. Xin thầy giải thích hai điều này."
 
Osho
Nó không phải là kiểm soát. Kiểm soát là điều khác và thảnh thơi là khác toàn bộ. Trong dục, bạn đang thảnh thơi trong nó, bạn đang thảnh thơi trong nó, không kiểm soát nó. Nếu bạn kiểm soát nó, sẽ không có thảnh thơi. Nếu bạn kiểm soát nó, sớm hay muộn bạn sẽ bị vội vàng để kết thúc nó vì kiểm soát là kéo căng. Và mọi kéo căng đều tạo ra căng thẳng, và căng thẳng tạo ra sự cần thiết, nhu cầu, để xả ra. Nó không phải là kiểm soát; bạn không chống lại cái gì đó. Bạn đơn giản không vội vàng vì dục không xảy ra để chuyển đi đâu đó. Bạn không đi đâu đó. Nó chỉ là việc chơi đùa; không có mục đích. Không cái gì để được đạt tới, cho nên tại sao vội vàng?
 
Nhưng một người bao giờ cũng hiện diện toàn bộ, trong mọi hành động,... Nếu bạn vội vàng trong mọi thứ, bạn sẽ vội vàng trong hành động dục nữa, vì bạn sẽ có đó. Người rất ý thức tới thời gian sẽ bị vội vàng trong hành động dục nữa - dường như thời gian bị phí hoài. Cho nên chúng ta đòi hỏi cà phê uống liền và dục tức thì. Với cà phê điều đó là tốt, nhưng với dục nó đơn giản là vô nghĩa. Không thể có dục tức thì được. Nó không có tác dụng và không phải là cái gì đó mà bạn có thể vội vàng. Qua vội vàng bạn sẽ phá huỷ nó; bạn sẽ bỏ lỡ chính vấn đề. Tận hưởng nó đi vì qua nó vô thời gian là được cảm thấy. Nếu bạn vội vàng, thế thì vô thời gian không thể được cảm thấy.
 
Mật tông nói đi một cách không vội vàng, chậm rãi tận hưởng nó dường như bạn đang đi dạo buổi sáng - không như bạn đi tới văn phòng. Đó là điều khác biệt. Khi bạn đi tới văn phòng bạn đang vội vàng để đạt tới đâu đó, và khi bạn đang đi dạo buổi sáng bạn không vội vàng vì bạn không đi bất kì chỗ nào. Bạn đơn giản đi, không có vội vàng, không có mục đích. Bạn có thể trở về từ bất kì điểm nào.
 
Việc không vội vàng này là cơ bản để tạo ra thung lũng; bằng không đỉnh sẽ được tạo ra. Và khi điều này được nói, nó không có nghĩa là bạn phải kiểm soát. Bạn không kiểm soát kích động của bạn, vì điều đó là mâu thuẫn. Bạn không thể kiểm soát kích động. Nếu bạn kiểm soát nó, bạn đang tạo ra kích động kép. Chỉ thảnh thơi thôi! Coi nó như trò chơi, không làm ra bất kì chỗ cuối nào. Chỗ đầu là đủ.
 
Trong hành động, nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể người kia, cảm thấy năng lượng của người kia đang chảy hướng tới bạn và được hội nhập vào trong nó, tan chảy trong nó. Nó sẽ tới. Thói quen cũ có thể còn dai dẳng trong vài ngày; thế rồi nó sẽ đi. Nhưng đừng ép buộc nó đi. Chỉ liên tục thảnh thơi, thảnh thơi, thảnh thơi, và nếu không có xuất tinh, đừng cảm thấy rằng cái gì đó đã đi sai. Một người cảm thấy rằng cái gì đó đã đi sai nếu không có xuất tinh; người đó có xu hướng cảm thấy rằng cái gì đó đã đi sai. Không cái gì đã đi sai! Và đừng cảm thấy rằng bạn đã bỏ lỡ cái gì đó: bạn đã không bỏ lỡ. Ở phần đầu điều đó sẽ được cảm thấy dường như bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, vì kích động và đỉnh sẽ không có đó. Trước khi thung lũng tới bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, nhưng đây chỉ là thói quen cũ. Trong một thời kì, trong một tháng hay ba tuần, thung lũng sẽ bắt đầu xuất hiện, và khi thung lũng xuất hiện bạn sẽ quên các đỉnh. Không đỉnh nào xứng đáng với điều này. Nhưng bạn phải đợi, và đừng ép buộc nó và đừng kiểm soát nó. Chỉ thảnh thơi.
 
Thảnh thơi là vấn đề - vì khi chúng ta nói, "Thảnh thơi," trong tâm trí nó được dịch ra dường như nỗ lực nào đó cần được thực hiện. Ngôn ngữ của chúng ta cho diện mạo này. Tôi đã đọc một cuốn sách. Cuốn sách có tựa đề, Bạn phải thảnh thơi! Bạn phải! Chính từ "phải" sẽ không cho phép bạn thảnh thơi, vì khi nó trở thành mục đích, bạn "phải," và nếu bạn không có khả năng bạn sẽ cảm thấy thất vọng. Chính từ "phải" cho bạn cảm giác về nỗ lực vất vả - về cuộc hành trình gian truân. Bạn không thể thảnh thơi được nếu bạn nghĩ theo thuật ngữ "phải."
 
Ngôn ngữ là vấn đề. Có những thứ nào đó mà ngôn ngữ bao giờ cũng diễn đạt sai. Chẳng hạn, thảnh thơi: nếu tôi nói thảnh thơi, thế nữa nó trở thành nỗ lực và bạn sẽ hỏi, "Làm sao thảnh thơi?" Với "làm sao" bạn bỏ lỡ vấn đề. Bạn không thể hỏi "Làm sao?" Thế thì bạn đang hỏi về kĩ thuật, và kĩ thuật sẽ tạo ra nỗ lực, nỗ lực sẽ tạo ra căng thẳng. Cho nên nếu bạn hỏi tôi làm sao thảnh thơi, tôi sẽ nói không làm bất kì cái gì: chỉ thảnh thơi. Nằm ra và đợi, không làm bất kì cái gì! Mọi điều bạn có thể làm sẽ là rào chắn; nó sẽ tạo ra cản trở.
 
Nếu bạn bắt đầu đếm từ một tới một trăm và quay lại từ một trăm tới một, bạn sẽ vẫn còn thức cả đêm. Và nếu đôi khi bạn đã rơi vào giấc ngủ vì việc đếm, nó không phải vì việc đếm đâu. Nó là vì bạn đếm và đếm, và thế rồi bạn trở nên chán - vì việc đó chán. Không phải bởi vì việc đếm đâu - chỉ bởi vì chán. Và thế rồi bạn quên mất việc đếm và thế rồi giấc ngủ tới. Nhưng giấc ngủ tới, thảnh thơi tới, chỉ khi bạn không làm bất kì cái gì: đây là vấn đề.
 
Khi tôi nói “hành động dục” nó có vẻ giống như bạn cần nỗ lực. Bạn không cần đâu! Cứ bắt đầu chơi với người yêu của bạn; cứ liên tục chơi. Cảm thấy nhau, nhạy cảm với nhau, giống như trẻ nhỏ chơi hay giống như chó chơi - con vật chơi. Cứ liên tục chơi, và không nghĩ về hành động dục chút nào. Nó có thể xảy ra, nó có thể không xảy ra.
 
Nếu nó xảy ra qua chỉ chơi, nó sẽ dẫn bạn tới thung lũng dễ dàng hơn. Nếu bạn nghĩ về nó, thế thì bạn đã lên trước bản thân bạn: bạn đang chơi với người yêu của bạn, nhưng bạn đang nghĩ tới hành động dục. Thế thì việc chơi là giả. Bạn không ở đây và tâm trí đang ở trong tương lai, và tâm trí này bao giờ cũng sẽ chuyển vào trong tương lai.
 
Khi bạn đang trong hành động dục, tâm trí đang nghĩ về làm sao kết thúc nó. Nó bao giờ cũng đi trước bạn. Không cho phép điều đó! Chỉ chơi đùa, và quên về bất kì hành động dục nào. Nó sẽ xảy ra. Thế thì cho phép nó xảy ra. Thế thì sẽ dễ dàng thảnh thơi, và khi nó xảy ra chỉ thảnh thơi. Hiện hữu cùng nhau. Ở trong sự hiện diện của nhau và cảm thấy hạnh phúc.
 
Một cách phủ định, cái gì đó có thể được làm. Chẳng hạn, khi bạn bị kích động bạn thở nhanh vì kích động cần việc thở nhanh. Với thảnh thơi, điều tốt, có ích là bạn thở sâu - không nhanh, nhưng chậm, việc thở rất dễ dàng - là thoải mái. Thế thì hành động dục có thể được kéo dài.
Không nói, không nói bất kì cái gì, vì điều đó tạo ra rối loạn. Không dùng tâm trí, dùng thân thể thôi. Dùng tâm trí chỉ để cảm thấy điều đang xảy ra. Không nghĩ, chỉ cảm thấy điều đang xảy ra - hơi ấm đang chảy, yêu đang chảy, năng lượng được bắt gặp. Chỉ cảm nó.
Nhận biết, và điều đó nữa cũng phải không được làm thành việc kéo căng. Nổi một cách vô nỗ lực đi. Chỉ thế thì thung lũng sẽ xuất hiện, và một khi thung lũng xuất hiện bạn được siêu việt.
 
Một khi bạn cảm thấy và nhận ra thung lũng, cực thích được thảnh thơi, nó đã là siêu việt. Thế thì dục không có đó. Nó đã trở thành thiền - samadhi.
 
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông - tập 2”

 

Nguồn: Osho - Ngày: 9/3/2020 - đăng bởi: QuangPN
QuangPN 03/10/2020 12:08:28 AM

Tag: #Bài viết, #Tantra



:

----------------