<p>Một người, người rất giầu, có khu vườn lớn, nho đang chín. Ông ta sai người quản lí ra chợ đem về vài người lao động - những cây nho này phải được thu hoạch bây giờ, bằng không chúng sẽ bắt đầu rụng, chúng sẽ bắt đầu thối rữa.</p>
<p> </p>
<p>Vài người lao động tới và họ bắt đầu làm việc. Đến trưa người ta nhận ra rằng những người này là không đủ, cho nên nhiều người nữa được gọi đến. Khi mặt trời gần lặn người ta nhận ra rằng ngay cả điều này cũng không đủ, cho nên nhiều lao động nữa được gọi đến.</p>
<p> </p>
<p>Và thế rồi mặt trời lặn và bóng tối trùm xuống và tất cả họ tụ tập lại... và người chủ khu vườn cho mọi người cùng số tiền - cho những người đã tới buổi sáng và những người đã tới buổi chiều, và ngay cả những người vừa mới tới và chỉ làm việc không quá nửa giờ.</p>
<p><br>
Một cách tự nhiên, những người đã tới từ sáng trở nên bực dọc, cáu kỉnh, giận dữ. Họ nói, “Đây là cái gì? Điều này là không công bằng! Chúng tôi đã làm việc cả ngày và chúng tôi được cùng số tiền cho công việc của chúng tôi. Còn những người này chỉ vừa mới tới, họ thậm chí đã không làm việc chút nào - họ cũng được cùng số tiền sao? Điều này là không công bằng!”</p>
<p><br>
Và người chủ bắt đầu cười và ông ấy nói, “Nghĩ một điều này thôi: bất kì cái gì các ông có được, nó không đủ cho lao động của các ông sao?”</p>
<p><br>
Họ nói, “Nó đủ chứ. Thực ra nó còn gấp đôi điều chúng tôi bình thường kiếm được từ ai đó khác.”</p>
<p><br>
Người chủ nói, “Thế sao các ông lo nghĩ về người khác? Đây là tiền của tôi. Các ông đã được gấp đôi điều các ông kiếm được từ bất kì đâu khác, nhưng các ông không hài lòng - các ông khổ vì tôi đã cho người khác. Đây là tiền của tôi và tôi có nhiều thế để cho: kho bạc của tôi đầy, tôi nặng gánh. Tôi cho những người lao động này không phải bởi vì họ đã làm việc, mà bởi vì tôi có nhiều tới mức tôi không biết phải làm gì với nó! Sao các ông giận?”</p>
<p>Osho</p>
<p>(Ảnh: Internet)</p>
Một người, người rất giầu, có khu vườn lớn, nho đang chín. Ông ta sai người quản lí ra chợ đem về vài người lao động - những cây nho này phải được thu hoạch bây giờ, bằng không chúng sẽ bắt đầu rụng, chúng sẽ bắt đầu thối rữa.
Vài người lao động tới và họ bắt đầu làm việc. Đến trưa người ta nhận ra rằng những người này là không đủ, cho nên nhiều người nữa được gọi đến. Khi mặt trời gần lặn người ta nhận ra rằng ngay cả điều này cũng không đủ, cho nên nhiều lao động nữa được gọi đến.
Và thế rồi mặt trời lặn và bóng tối trùm xuống và tất cả họ tụ tập lại... và người chủ khu vườn cho mọi người cùng số tiền - cho những người đã tới buổi sáng và những người đã tới buổi chiều, và ngay cả những người vừa mới tới và chỉ làm việc không quá nửa giờ.
Một cách tự nhiên, những người đã tới từ sáng trở nên bực dọc, cáu kỉnh, giận dữ. Họ nói, “Đây là cái gì? Điều này là không công bằng! Chúng tôi đã làm việc cả ngày và chúng tôi được cùng số tiền cho công việc của chúng tôi. Còn những người này chỉ vừa mới tới, họ thậm chí đã không làm việc chút nào - họ cũng được cùng số tiền sao? Điều này là không công bằng!”
Và người chủ bắt đầu cười và ông ấy nói, “Nghĩ một điều này thôi: bất kì cái gì các ông có được, nó không đủ cho lao động của các ông sao?”
Họ nói, “Nó đủ chứ. Thực ra nó còn gấp đôi điều chúng tôi bình thường kiếm được từ ai đó khác.”
Người chủ nói, “Thế sao các ông lo nghĩ về người khác? Đây là tiền của tôi. Các ông đã được gấp đôi điều các ông kiếm được từ bất kì đâu khác, nhưng các ông không hài lòng - các ông khổ vì tôi đã cho người khác. Đây là tiền của tôi và tôi có nhiều thế để cho: kho bạc của tôi đầy, tôi nặng gánh. Tôi cho những người lao động này không phải bởi vì họ đã làm việc, mà bởi vì tôi có nhiều tới mức tôi không biết phải làm gì với nó! Sao các ông giận?”
Osho
(Ảnh: Internet)
|