Sinh ra trên đời làm người, dường như ai cũng có một nỗi khát khao cháy bỏng. Nhưng thực sự rất ít người biết khát khao đó là gì. Họ chỉ biết có một điều gì đó thôi thúc ở bên trong, buộc họ phải kiếm tìm, không ngừng, không nghỉ.
Có đôi lúc họ tưởng rằng, khát khao của mình là của cải vật chất. Họ lao vào kiếm tiền. Có người thành công, có người thất bại. Người thất bại còn hy vọng. Người thành công của cải tích lũy ngày một nhiều. Nhưng mỗi lần có thêm vật sở hữu mới, thì câu hỏi: Rồi sao nữa, lại xuất hiện. Và họ lại đi tiếp với niềm hứng khởi mới, nhưng đi mãi rồi cũng đến lúc mệt mỏi, tóc ngả bạc. Chẳng sao nữa, đã đến cuối dốc cuộc đời, chỉ còn cái chết đang chờ, họ tự an ủi mình đã sống thành đạt. Sự trống vắng ùa về, niềm khát khao ngày nào dường như vẫn còn nguyên vẹn…
Có đôi lúc họ tưởng rằng, khát khao của họ là danh vọng, sự nghiệp. Họ lao vào bồi đắp danh tiếng. Có người thành công, có người thất bại. Người thất bại còn hy vọng. Người thành công leo dần lên các bậc thang thành đạt của xã hội. Mỗi lần bước lên trước một bước, thì câu hỏi: Rồi sao nữa lại xuất hiện. Và họ lại đi tiếp với niềm hứng khởi mới, nhưng đi mãi rồi cũng đến lúc mệt mỏi, tóc ngả bạc. Chẳng sao nữa, đã đến cuối dốc cuộc đời, chỉ còn cái chết đang chờ, họ tự an ủi mình đã sống vẻ vang. Sự trống vắng ùa về, niềm khát khao ngày nào dường như vẫn còn nguyên vẹn…
Có đôi lúc họ tưởng rằng, khát khao của mình là tình yêu, là mái ấm gia đình. Có người thành công, có người thất bại. Người thất bại còn hy vọng và tiếp tục kiếm tìm. Người có tình yêu, có mái ấm gia đình, rồi cũng đến một ngày, các con như cánh chim bay xa, cuộc sống trở nên ít bận rộn, bên cạnh người bạn đời tóc đã ngả bạc, thì câu hỏi: Rồi sao nữa cũng xuất hiện. Chẳng sao nữa, đã đến cuối dốc cuộc đời, chỉ còn cái chết đang chờ, họ tự an ủi mình đã sống không tồi. Sự trống vắng ùa về, niềm khát khao ngày nào dường như vẫn còn nguyên vẹn…
Người về tuyết trắng có còn bay
Áo cơm một gánh lệch vai gầy
Tháng năm mờ khói trên tóc bạc
Hoa rừng ngát đưa nghiêng chân mây
Người về nhớ nhớ rồi quên quên
Bạc phếch nụ cười trong nỗi niềm
Bao nẻo xa gần in đôi mắt
Một bờ xa này run cánh chim
Người về buồn buồn và vui vui
Bao mùa xuân rụng phấn bay rồi
Xót xa xin nhấp cùng men đắng
Giọt cả một đời dâng lên môi
Người về là lạ hay quen quen
Nắng cũ mây xưa khôn nỗi niềm
Đôi tiếng ve cuối mùa gần tắt
Chợt gọi một thời chưa quên tên
(Người về, nhạc và lời Đinh Hoàng Anh, người hát Thái Tĩnh. Bài hát xem ở link dưới:
https://www.youtube.com/watch…)
Nước chảy về nguồn, lá rụng về cội. Nếp nhăn hằn rãnh trên nét mặt, thân xác quay trở về với đất, linh hồn trở lại trong một vòng sinh tử mới. Và nỗi khao khát ngày nào xa xưa lắm, lại chấp chới quay về mời gọi họ lao vào một vòng thử thách mới, một cuộc kiếm tìm mới.
Và cuộc sống cứ bắt đầu như thế.
Và cuộc sống cứ kết thúc như thế.
Cho đến một ngày, họ BIẾT rằng họ KHÔNG BIẾT mình khao khát điều gì!
Và khi đó, chỉ khi đó....một điều gì thật mới mẻ bỗng cựa mình…
03/01/2016
Ngày: 13/1/2020 - đăng bởi: QuangPN